It was a movie I watched today...
Hôm nay mình có thấy được một câu như thế này trong một bộ phim: “I read that stability is crucial for children in their formative years”.
Chợt nhớ lại những ngày lúc nhỏ của mình...
Nhà mình ở, mẹ cũng luôn chọn vị trí thuận lợi, không ngay sát chợ, mà cũng không được quá xã trường học. Mẹ mình thì luôn bảo “ở gần trường thì mới có môi trường tốt cho con được”.
Nhớ còn nhỏ, không như em mình hay những đứa trẻ khác, mình lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh không có mấy thiết bị cơ sở vậy chất, ngay cả trường học cũng không có, đó vốn dĩ là một ngôi làng nhỏ quê của ba mình. Nơi mình ở là một cái đầm ngăn cách với thế giới ngoài kia bằng một chiếc cầu, mà thời đó người ta còn đi tàu qua sông vì vốn dĩ vẫn chưa có cầu.
Quay lại về thời còn nhỏ...
Lúc đấy ông bà mình có để lại một mảnh đất cho bố mẹ mình để trông coi vường nhà..
Nhưng mẹ mình đã từ chối.
Vốn dĩ việc ở lại để giữ hương hoả không phải là việc thiết yếu, bởi ba mình vốn không là con út trong nhà, việc giữ gìn hương hoả nếu ba mẹ không nhận thì đã có chú út lo; vì thương ba mình nên ông nội mới quyết định để lại mảnh đất ấy cho ba mẹ và đề nghị ba mẹ phát triển nó, cũng coi như là vốn làm ăn.
Việc lớn là thế, liên quan đến cả đất đai mấy đời, chưa kể hồi đó nhà mình còn nghèo, được cho đất như vậy phải nói là rất quý, nhưng mẹ mình thì lại vì tương lai hai chị em mình (tại nơi mình ở không có trường học dù là trường mẫu giáo), nên mẹ cùng với ba mình từ chối. Vì mẹ không muốn tương lai hai chị em mình phải khó khăn trong việc học tập (vốn dĩ việc đi học là rất xa và không khả quan), và môi trường xung quanh mình mọi người cũng không coi trọng việc học cho lắm, nên mẹ sợ ảnh hưởng đến hai chị em mình.
Lúc nhỏ cứ nhớ mãi, trong xóm thì có mười mấy đứa trẻ chơi đùa, chỉ có hai chị em mình là lon ton đi học trường khác, chỉ vì trường ở xã bên kia chất lượng dạy tốt hơn trường bên này.
Hai đứa cứ mãi lớn lên trong môi trường như thế, được mẹ bảo bọc được ba nâng đỡ, cứ thế mà lớn lên không sợ sự đời.
Lên cấp hai, lúc bấy giờ tỉnh đã quy định không cho học chéo xã nữa, nên mình với em mình bị buộc phải về xã mình học. Lớn hơn một xíu thì mẹ cũng bận với cơm áo gạo tiền hơn nên cũng ít quan tâm được nhiều tới tụi mình (mẹ mình cực quan tâm hai chị em mình khi còn là lúc nhỏ), nhưng những gì căn bản mẹ đã dạy và đã nói luôn là kim chỉ nam của hai chị em mình.
0 comments